Mình literally vừa phải dùng google translate để dịch “don’t take it personally” sang tiếng Việt, mà nó dám dịch là “đừng lấy nó làm của riêng chứ” xong lại còn tích verified chứ wtf.

Anyway, mình nghĩ dịch ra là “đừng ấy thế mà tự ái” sẽ là gần nghĩa nhất, mặc dù nghe nó quê vl. Từ điển Soha giải thích “tự ái” là động từ ” do quá nghĩ đến mình mà sinh ra giận dỗi, khó chịu, khi cảm thấy bị đánh giá thấp hoặc bị coi thường. Ví dụ: lòng tự ái bị tổn thương, tính hay tự ái, tự ái vặt.
Lí do mình tự dưng lôi tự ái ra nói là vì mình rất hay tự ái.
Theo kiểu, khi mình làm một việc gì đấy, mình thường đầu tư rất nhiều tình cảm vào nó. Mình hay gọi những project của mình là những “đứa con tinh thần” vì mình đọc được ở đâu là các nghệ sĩ hay gọi tác phẩm của mình là vậy. Và mình thấy rất nghệ sĩ khi sáng tác. Nhưng những project của mình không nhất thiết phải dính dáng đến nghệ thuật để khiến mình yêu thương chúng đến mất ngủ. Nó có thể là một bài blog, một bài kiểm tra, luận văn, một buổi họp, thuyết trình, nấu ăn, v..v. Mình không nghĩ bản thân là một perfectionist, nhưng dis mình vừa mới google “how to know if you are a perfectionist”, và chắc là mình cũng hơi hơi perfectionist một tí. Tí ti thôi. Không đáng kể…
Ý mình là mình rất yêu những sản phẩm mình làm ra. Và ám ảnh với thành quả cá nhân. Mình nghĩ phần lớn blogger hay vlogger đều vậy: Chia sẻ trải nghiệm cá nhân để thỏa mãn cái tôi. Nhưng đằng sau những bài blog dài dằng dặc với rất nhiều ảnh minh họa và tiêu đề lớn nhỏ, gạch đầu dòng các thứ…là một tâm hồn mong manh, dễ bị tổn thương, dễ tự ti, dễ tự ái. Chính là mình.
Mình viết rất ít, mặc dù mình rất thích viết. Mình vẽ cũng rất ít, mặc dù mình cũng rất thích vẽ. Nhưng mình rất sợ, rất rất rất sợ, bình luận của thiên hạ. Sợ mọi người cười, hoặc là chê, eo, viết thế cũng đòi viết. Mình rất tự ái khi bị ai đó chê. Và mình buồn, buồn vì một comment tệ, rất lâu.
Hồi mình sang Đan Mạch chơi, ở với một gia đình Đan Mạch một tuần. Họ cho mình ở nhờ, còn nấu cơm cho mình ăn, rồi mua vé phương tiện đi lại cho mình vì biết là giá cả ở Đan Mạch rất đắt so với ở Séc. Nhưng mình bất cẩn đánh rơi vé tàu trên xe bus. Khi về nhà, mình kể lại cho họ. Ông bố nhà đó độp một câu, “well that’s stupid.” Mình đứng hình luôn, chả biết đáp gì. Thấy mình sững sờ, ổng mới giải thích, “I meant what you did was stupid. I’m not saying you’re stupid. Those are two different things.” Lúc đó mình vẫn sốc và tự hỏi hai khái niệm ấy thì khác gì nhau. Nhưng sau này mình đoán là ổng cũng có lý. Những lời “chỉ trích” — đừng ấy thế mà tự ái.
Anyway, lý do mình tự dưng muốn thú nhận với các bạn là mình bị bệnh hay tự ái như thế là vì, mình đang viết luận văn thạc sĩ. Và mình…mình đã đầu tư rất nhiều chất xám và tình cảm vào nó. Và 3 tháng trước mình đã chắc như đinh đóng cột là nó xong 80-90% rồi. Thì sau 1 tháng holidays nghỉ ngơi, mình đọc lại nó, và mình thề là nó, nó như c ý các bạn ạ.
Mình chưa bao giờ cảm thấy, kiểu, bức xúc với chính bản thân của quá khứ đến như vậy =))))))) Cứ vừa đọc vừa chửi đứa nào viết ngu v. Ngu chết mẹ mất. Phải cắt hết cái đoạn của nợ này đi thôi, ý chính của nó là gì vậy?? Tại sao đang nói cái này lại nhảy sang cái kia. Ôi giời ơi, sao lại nói về cái này ở đây. Liên quan???
Nhưng điều khó hiểu nhất là supervisor của mình còn đọc hết cả cái đống đấy rồi và bình luận rất tốt? Thậm chí mình còn đưa cho đồng nghiệp proofread. Cũng bình luận tốt. Chỉ có mình bây giờ là bất bình hơn cả.
Anyway là đấy là thứ 5 ngày trước. Từ hôm đấy đến hôm nay, mình vẫn chưa dám đọc lại luận văn để sửa. Mình có cảm giác mình đẻ ra một con quái thai khổng lồ một mắt hay nửa người nửa lợn ý. Kiểu cái tôi của mình quá lớn để mình nhìn thẳng vào nó và chấp nhận ok tôi đã tạo ra nó và bây giờ tôi phải sửa chữa nó. Ok ok mình biết là nghe so sánh như thế cũng hơi quá. Nhưng mà đây không phải lần đầu tiên mình nghiêm trọng hóa vấn đề và trở nên ám ảnh với sự hoàn hảo đến mức rối tung lên, không biết bắt đầu từ đâu.
Anyway, chốt lại vấn đề là mình chỉ muốn… chúc các bạn Tân Sửu 2021: Please don’t take it personally. Đừng ấy thế mà tự ái.
Nếu đang follow blog này, khả năng cao là các bạn cũng thích viết, thích sáng tạo và yêu những sản phẩm của mình. Yêu thương và tự hào về những thành quả của mình không có gì sai. Chỉ đừng ám ảnh, nâng niu nó quá, sẽ khó chấp nhận chỉ trích. Đến cuối ngày, nó cũng chỉ là một sản phẩm thôi. Nó không đại diện cho bạn. Nó cũng không thể đại diện cho bạn. Bạn đại diện cho bạn. Thế thôi.
Nếu sản phẩm ấy có không hoàn hảo, có sai sót, có xấu xí, có cần sửa chữa thì sửa chữa. So be it! Nhưng đừng cảm thấy bị xúc phạm cá nhân. Nếu có ai phản ứng gì không-tích-cực, hoặc là không ai phản ứng gì cả (ví dụ như một cái post FB trôi tuột không chút tương tác) thì cũng đừng cảm thấy như ai đó đã làm tổn thương nhân phẩm, cái tôi, hay tấn công những giá trị cốt lõi của bạn. Nope. Don’t take it personally.
Đừng ấy thế mà tự ái.
P/s: Cái quyển bestseller “The Art of Not Giving a Fuck” tóm lại cũng là chỉ ra, đời ngắn lắm, chọn cái gì quan trọng mà để tâm. Đừng có cái gì cũng suy suy nghĩ nghĩ. Đến lúc chết rồi, mấy cái đấy có quan trọng không?
Leave a Reply