“Đã béo còn thích ăn ngọt!”

Mình 5 năm nay chiều cao, cân nặng không thay đổi. 1m60, nặng 60 cân. Ham ăn vô cùng. Món gì cũng chén được. Dạ dày vô đáy. Và hệ tiêu hoá cực tốt: nem chua rán vỉa hè, nem chua sống, tiết canh, cháo lòng, bún đậu mắm tôm không xi nhê.

Cũng 5 năm nay mình chưa bao giờ ốm. Chẳng cảm, chẳng sốt, chẳng ho gì. Chỉ thỉnh thoảng bị bội thực. Các chỉ số sức khoẻ đều tốt.

Cấp 3

Hồi mình ở Việt Nam, nhiều người từng chê minh béo. Mập mạp. Đẫy đà. Tròn trĩnh. Đậm đà. Phúc hậu. Nở nang. Đầy đặn. Có bao nhiêu ngôn từ nói giảm nói tránh về cân nặng thì mình đều nghe cả rồi. 

Có người còn bảo mặt mình có nét, chỉ cần xoá rỗ, giảm cân, tẩy lông, làm tóc và ăn mặc thời trang một tý thì sẽ rất xinh. Chỉ cần mình không phải là mình thì sẽ thành hot girl. Hú. 

Mình ghét đi mua quần áo cũng vì tạng người quá khổ. Mười mấy tuổi mà cỡ cứ phải L XL XXL. Áo người béo phì. Áo bà bầu. Áo người già. Lọt mông thì chật ngực. Lọt ngực thì ngộp thở. Có những lúc mình nghĩ cứ quấn mảnh vải ra đường cũng được chứ mua sắm thế này đau đầu bỏ mẹ. 

5 năm trước, lớp 11, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ định kỳ là trước đó một tuần mình ăn rồi móc họng ra nôn. Nhưng cũng chỉ giảm được 2 3 cân gì đấy chẳng đáng kể. Kiểm tra xong mình lại ăn bình thường trở lại, cân lại lên. Dạ hội, tốt nghiệp, đám cưới, đám ma gì mình cũng móc họng ra nôn. 

Mình còn to béo hơn cả các bạn con trai. Hồi lớp 11 có một bạn nam thích mình, còn nhẹ cân hơn cả mình, lại còn đang bị gãy một chân, đi cứ khấp khiểng. Hai đứa đi ăn trưa với nhau, mọi người bảo mình trông to gấp đôi bạn ấy. Mình mà đè là bạn ấy gãy nốt cái chân còn lại.  

Để chuẩn bị cho tốt nghiệp lớp 12, mẹ đưa mình đi may bộ áo dài. Mình đã từng thi nhiều cuộc thi thành phố, quốc gia, nhưng chưa bao giờ trái tim non nớt đập mạnh mẽ hơn thế. Cô bán hàng đo đi đo lại như không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy số đo. Đến lúc cô đo đến mông thì cô hét ầm lên “1 mét!!!” như kiểu trọng tài hô kết quả chạy bền.  

Sang Séc

Nếu như lúc mình bước chân xuống sân bay Nội Bài, lòng mình xốn xang khi nhận ra tiếng Việt bốn phương tám hướng. Nhận ra quê hương đất mẹ đây rồi. Thì khi mình bước chân xuống sân bay Václav Havel, mình thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy những dáng người cao lớn, to béo. Nhận ra xứ sở người khủng lồ đây rồi. Mình không còn béo phì nữa rồi. 

Người Châu Âu có lẽ gầy hơn người Mỹ, nhưng đối với Việt ta thì họ to lớn lắm. Mình sang đây bỗng nhiên cỡ giầy từ 39 chỉ còn 38 37. Quần áo chỉ cỡ M. Thân hình cân đối, bình thường. 

Khi mình đi làm với Tây, chẳng ai bình phẩm gì về ngoại hình của người khác. Họ rất quan tâm tới sức khoẻ của nhau: “Mày đừng ăn KFC nữa, dầu mỡ không tốt cho gan đâu!” hay là “đi tập gym với tao đi! Xả stress tốt lắm!” nhưng nếu mày béo mà khoẻ thì yolo.  

“Đã béo còn…!”

Hôm trước là lần đầu tiên sau 3 năm ở Séc, mình nghe một đồng nghiệp Việt nhắc nhở về cân nặng. 

Chị ấy mang đến phòng một gói táo tầu, mời mọi người ăn. Mọi người ăn tấm tắc khen ngon. Có người bảo cái này ít ngọt, ít béo. Mình bảo, em lại thích ăn ngọt cơ. Chị đồng nghiệp liền bảo, đã béo còn thích ăn ngọt! 

Mình đứng hình mấy mấy giây. Kiểu quên mất là mình béo. Phì nộn theo tiêu chuẩn Việt Nam. Người béo thì không có quyền ăn ngọt, ăn mỡ, ăn nhiều, ăn tinh bột, ăn bơ sữa, ăn uống! Cấm! 

Cả ngày hôm đấy mình rầu hết cả người. Ký ức về những lần bị chê béo, chê xấu, những lần nôn oẹ, nhịn ăn, bóp mồm bóp miệng để giảm cân lại ùa về. Nghĩ lại thì buồn cười, nhưng lúc đó, cảm thấy chán đời lắm. Tự dưng bị nhạy cảm vì câu nói chạm đến một cái ám ảnh suốt đời của mình mà mình đã cố gắng chôn sâu vào tiềm thức. 

Mình bảo người yêu mình là, anh ơi có người bảo em béo, không được ăn ngọt. Anh hỏi ngay, “người Việt à?” Vì anh đã nghe mình kể chuyện bị chê bai về ngoại hình rất nhiều khi còn ở Việt Nam. Anh bảo, “I love you the way you are honey and I think you’re very attractive and sexy.” 

Ai yêu người béo???

Nhiều khi mình cũng nghĩ là mình sẽ không bao giờ yêu được đàn ông Việt vì mình quá béo. To béo hơn cả cánh mày râu. Mà đúng thật, từ bé đến giờ mình lúc nào cũng lực lượng không thua các bạn nam. 12 năm học không có người yêu, đến nỗi mẹ lo mình đồng tính. Ông bạn của mình còn khuyên mình phải cẩn thận, vì đàn ông yêu mình dễ “lợi dụng”. Nghĩ cũng hài thật, các ông vừa muốn cam quýt mít bưởi vừa muốn eo thon chân dài thì khó ghê. 

Ước gì có thể quay lại quá khứ, nói chuyện với cô bé Minh Châu 16 tuổi đang nôn oẹ trong nhà xí, mình sẽ bảo nó nôn đi, nôn hết những cái suy nghĩ tự ti, xấu hổ, nhục nhã ra đi. Rồi ngày mai, hãy lại ăn uống bình thường. Vì cơ thể mày chẳng bị làm sao cả. Chẳng suy thận, thiếu chất, u gan gì cả để mà mất ăn mất ngủ để “chữa chạy”.

Nhưng nếu cứ ở mãi ở Việt Nam, mình e là đến giờ mình cũng vẫn sẽ đứng lên cân mỗi ngày căng thẳng vì chẳng bao giờ có thể đạt chuẩn 39 cân. Chẳng bao giờ có thể mặc size M. Chẳng bao giờ có gương mặt V line hay vòng eo 59. Lúc nào cũng mặc đồ đen. Lúc nào cũng mặc quần áo rộng thùng thình. Lúc nào cũng xấu hổ vì những đường cong cơ thể.     

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Website Powered by WordPress.com.

Up ↑

%d bloggers like this: